Tôi và anh yêu nhau được một thời gian cũng được 6 tháng gì đấy nhưng không biết có bao nhiều lần cãi nhau, giận nhau vì những chuyện không đâu. Chỉ là những tin nhắn đùa nhưng vì không hiểu nhau mà thành ra giận nhau, thành ra cãi nhau. Cả 2 đều nóng tính, không ai chịu nhường ai, đều cãi phải cãi cho bằng được, cho người kia phải xin lỗi mới thôi. Vậy mà không hiểu sao vẫn cứ ở bên nhau để rồi vẫn cứ cãi nhau như vậy.
Thời gian trôi qua thật nhanh vậy là cũng đã nửa năm kể từ ngày chúng tôi yêu nhau. Nói nửa năm cho một tình yêu thì nó không phỉa là quá dài cho một tình yêu nhưng chắc không phỉa ngăn vì nhiều người yêu nhau chỉ từng đấy thời gian là đã đủ để họ thành vợ thành chông với nhau rồi. Tôi và a quen nhau tình cờ chắc cũng là do duyên số trời đinhj . Khi anh nói có ý muốn tìm hiểu và yêu tôi thì tôi cũng rất ngạc nhiên và cũng chưa muốn điều đó, bởi tôi và anh không hợp tuổi. Tôi cũng không phải mê tín gì nhưng có thờ có thiêng mọi thứ nên đi theo quy luật của nó vẫn tốt hơn, tôi nghĩ vậy. Nhưng với lời đề nghị của anh cũng như những lời tâm sự của anh thì tôi đã đồng ý để anh tìm hiểu và chúng tôi hẹn hò với nhau.
Ngày đầu tiên hẹn hò là một đêm trời mưa những anh vẫn quyết định đưa tôi đi chơi những chỗ nào tôi thích Tôi thích đi xem hạ cờ, thích đi ngắm hồ gươm anh đều đưa tôi đi nhưng cũng vì trời mua mà chúng tôi không thể đứng ở đâu đó lâu được. Rồi lượn lờ Hà Nội một buổi tối chúng tôi trở về với cái giá lạnh của mưa gió với tiết trời tháng riêng. Cảm giác ngày hôm đó là lần đầu tiên tôi được hẹn hò với một người con trai theo đúng nghĩa của nó, làm tôi khống thể nào quên.
Mối quan hệ của chúng tôi cứ như vậy mà lớn lên với từng dòng tin nhắn qua điện thoại rồi một vài lần đi chơi. Thật sự thời gian khoảng 3 tháng đầu chúng tôi không hề có vấn đề gì và cảm thấy thật hanh phúc khi có nhau. Nhưng cũng không hiểu vì sao những thời gian sau đó anh cũng ít nhắn tin với tôi, tôi cảm thấy anh không còn yêu mình như trước nữa và tôi có những giận hờn của người con gái đang yêu. Tôi giận anh và không còn muốn nói chuyện với anh mặc dù trái tim tôi luôn mách bảo muốn gặp anh. Nhưng tôi đã không làm vậy và những dòng tin nhắn qua điện thoại lai càng làm cho chúng tôi hiểu lầm nhau nhiều hơn và gây ra những cuộc tranh cãi quyết liệt và dường như tôi cảm thấy không còn tin vào tình yêu được nữa. Mọi thứ trong tôi dường như chẳng còn gì khi mà người mình yêu đã đối xử với mình như vậy.
Nhưng mọi chuyện đã được giải quyết khi a nói xin lối và nói ra những suy nghĩ của anh. Tôi thấy mình cũng là người có lỗi và thấy thương anh hơn. Chúng tôi quay lại với nhau với những cái năm tay và những câu chuyện chia sẻ bên nhau. Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ bên nhau mãi không rời xa nhau được nhưng mọi thứ không như tôi tưởng, rồi chuyện gì đến sẽ đến. Tôi thấy trong người mệt mỏi và thấy sút cân không biết lý do, tôi đã đi khám và tôi đã sụp đổ hoàn toàn khi bác sĩ đưa tôi phiếu kết quả xét nghiệm. Tôi đã bị mắc chứng bệnh ung thư dạ dày và thiếu máu trầm trọng. Nếu tôi không được chăm sóc cẩn thận và điều trị kịp thời thì thời gian tôi còn lại trên thế gian này là không nhiều. Tôi dường như thấy mọi thứ tan biến và không còn gì để cố gắn, tôi nghĩa đến gia đình đến, người yêu tôi, họ sẽ như thế nào nếu biết tin này. Và tôi đã quyết định giấu họ tất cả để tiếp tục sống. Hàng ngày tôi vẫn đi làm để có tiền chữa bệnh. Số tiền tôi gửi về nhà không được đều đặn như trước. Tôi biết gia đình cũng đều thắc mắc nhưng tôi nói là tôi sẽ để giành tiền để mua xe vì vậy cũng không có ai nghi nghờ gì. Mỗi ngày đến công ty tôi cảm thấy vui hơn khi có những người đồng nghiệp họ giúp tôi có cảm giác muốn sống và phải cố gắng hơn nữa. Nhưng sau những thời gian ở công ty tôi lại trở về nhà với căn phòng trọ nhỏ với một mình tôi và những bữa cơm đầy nước mắt. Phải mất 2 tuần đầu từ khi đi khám ở bệnh viện về tôi mới sốc lại được tinh thần và thấy cần phải làm được điều gì đó có ý nghĩa hơn cho cuộc sống này.
Nhưng cứ nghĩ đến người yêu tôi là toi lại thấy buồn. Tôi thấy thương anh và thương cả chính bản thân tôi. Ông trời đã cho chúng tôi gặp nhau yêu nhau tại sao không cho chúng tôi được bên nhau. Nhưng nếu tôi cứ yêu anh ấy và đến một ngày nào đó tôi rời xa thế gian này thì người đau khổ sẽ là anh thôi. Vì thế tôi quyết định làm mọi việc để anh nói chia tay với tôi, kể cả để anh hiểu lầm tôi. Tôi hay giận hờn vô cớ, anh làm gì trái ý tôi là tôi giận, tôi nói chia tay. Nhưng có lẽ anh là người hiền lành và yêu tôi thật nên dù tôi có giận hờn hay làm gì thì anh cũng lặng lẽ dõi theo tôi và xin lỗi tôi và không bao giờ nới chia tay. Điều này lại làm cho tôi thấy thương anh nhưng càng làm như thế thì tôi không thể nào rời xa anh được.
Tôi đã quyết định rời xa anh và cùng anh trai vào Nam làm việc chỉ có như vậy thì tôi mới có thể làm anh rời xa tôi. Tôi đã âm thầm chuẩn bị những hành trang để cùng anh trai Nam tiến. Ngày tôi đi, tôi không nói với anh một lời, tôi không gửi tin nhắn và cũng không hề có bất kỳ một lời nhắn gửi nào lại với anh. Có lẽ làm như vậy sẽ tốt cho cả 2 chúng tôi hơn. Tôi biết anh sẽ buồn và đau khổ rất nhiều nhưng để anh đau như vậy còn hơn là để anh nhìn thấy tôi trong tình cảnh này. Giờ đây cuộc sống của tôi chỉ còn được tính bằng ngày. Một thân hình không còn nhận ra hình người, gầy gò, ốm yếu. Nhưng tôi vẫn luôn vui vẻ và cố gắng sống nốt những tháng ngày còn lại. Không biết giờ nay anh ra sao, tôi luôn muốn gọi điện để hỏi thăm nhưng tôi không thể làm. Tôi chỉ có thể ngồi đây và cầu chúc cho anh được hanh phúc.
_________________________________________________________________________________
Tham khảo thông tin về thiết bị nhà bếp
- bếp từ
faster fs 2ce
- bep tu nardi
- bep tu batani
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét