Ông
ngơ người, không hiểu bản thân có làm gì sai không, chỉ một câu hỏi thôi, sao
vợ mình lại bỗng dưng sầu thảm.
Trước
mắt chị, là chồng mình. Là chồng mình, không ai khác. Chị nhớ anh quá đỗi, đến
mức không hiểu nổi.
Những
lần đầu gặp mặt, anh hát những bài tình ca Pháp bềnh bồng, ru êm, chị ngơ ngác,
vẻ gì đó rất mãn nguyện. Chị có tặng cho anh chiếc nón len tự đan, màu tím hoa
oải hương anh yêu thích, mùa đông lạnh giá đó thật vui vầy. Đi xem phim, vào
nhà thờ cầu nguyện, dõi mắt trông theo cánh chim hải âu, lăn dài lên bụi hoang
cỏ dại, những khi họ bên nhau luôn là những ngày đẹp trời. Kỳ nghỉ đó và buổi
sáng trên biển, mọi thứ như vẫn còn đây, ấm nóng và chực trào trỗi dậy.
Ông
chưa kịp nhận ra điều gì thì chị đã lao vội trong cơn bão. Lòng biển đen ngòm,
mọi người gấp gáp quay vào bờ, tìm kiếm một trạm dừng an toàn. Còn chị, thì cứ
đi. Như một đứa trẻ hoang mang. Lạc loài. Ngã quỵ. Mệt nhoài. Trong ánh nhìn
miên man, hình như có bọt biển nhòe đi trong đáy mắt.
Bãi
biển bây giờ không là bãi biển của ngày xưa. Cô gái đôi mươi với khoảng trời
xanh trong vời vợi trước mặt đã chìm khuất vào trong dĩ vãng. Anh đã chọn ra
đi, như cái cách mà mọi con người giỏi giang dấn thân và ước vọng, đến với
những thành phố mình mơ ước, những con đường mình khao khát đặt chân, thành
danh với sự nghiệp thể thao đồ sộ. Anh đã không chọn chị. Đời anh phải thực
hiện những điều lớn lao, không thể nào trở thành người cha già của những đứa
trẻ, là tấm gương soi chiếu chăm sóc các con thơ, an phận đồng nghĩa với đào hố
tự chôn mình. Chị thì nghĩ khác đi, chỉ cần nghe những điều giản đơn, chỉ cần
làm những điều giản dị. Thế là vào một đêm mưa rất to, mọi an bày đã được dứt
khoát, bóng người thiếu nữ vật vờ in trên vách cô liêu.
Tình
đầu, tình đầu là không bao giờ quên. Con người dẫu đã chết, đã bị vùi lấp bởi
danh vọng hay cam chịu kiếp sống tầm thường, nhưng dư âm hồi tưởng thì cứ còn
hoài. Tình yêu thực chất có khác gì đồ ăn thức uống đâu cơ chứ, cũng có hạn sử
dụng, cũng có lúc không dùng được nữa, vậy mà người ta cứ ngấu nghiến đến điên
cuồng. Đã có lúc đột ngột giữa khuya, chị đi thắp nến trên lầu cao, thu lu một
góc, lặng yên trong căn phòng thở dốc. Rồi có đêm hơi men đong đầy hơi thở, chị
trằn trọc và rơi vào giấc ngủ chập chờn nửa tỉnh nửa mê, sáng thức dậy khóa
chặt của phòng đầm đìa ướt gối. Thương là thương đã đủ cho phận mình phận
người. Có những nỗi đau qua đi không bao giờ trở lại. Có những rung cảm về một
con người dần dà bị phai đi. Nhưng mối tình vụng dại ngày nào vẫn được để dành
yên vị ở đấy, chỉ chực chờ thổn thức trong giông tố phủ bụi đen kịt này, trong
hư không tĩnh lặng bỏ rơi ánh sáng cuối con đường, nơi nghỉ chân ngấm mệt và
ngấm buồn. Chuyện nói cười, tươi tắn, thơ ngây mau trôi tuột, nhưng chuyện đau
lòng thì vốn dĩ dễ đọng lại, khó tàn phai.
Mưa
phùn kịp tạnh, người ta hân hoan vì không khí mát mẻ, rực rỡ của mặt trời. Từng
đôi nam nữ hòa mình vào bờ cát, hàng dương, vụt sáng và thăng hoa tuổi trẻ. Họ
cùng nhau bước qua những tháng năm có khi thật vui, có khi buồn mênh mông, vô
tận. Lọt thỏm giữa dòng người nhộn nhịp đương độ trăng tròn, một chút trầm mặc,
một chút nồng nàn, hai bóng người thấp thoáng đang tựa sát vai kề nghe tiếng
sóng vỗ tràn bờ, đối diện nhau bằng hai tấm lòng an nhiên, dịu dàng và gợi
nhiều cảm hứng. Có thể họ đứng tuổi, cũng có thể còn rất thanh xuân.
Tựa
như những xốn xang ngại ngần nên khép lại. Dấu yêu mùa cũ đã thực sự kết thúc
rồi, hãy đi đi thôi.
Xem thêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét