Nắng sớm nhẹ, màu ca-ra-men, phủ mật ấm lên bãi cát bông đường, bờ biển dài hàng cây số. Tiết trời tháng năm, hanh khô, sáu giờ sáng mà quang cảnh đã tinh tường như đúng ngọ. Cặp tình nhân đi dạo, chờ bình minh. Chị mặc một chiếc váy dài, chấm bi thoải mái với một chiếc mũ lá dừa. Đeo kính râm khiến anh hơi đứng tuổi nhưng áo thun kẻ ngang và quần bò tới gối đã kịp cứu anh một bàn thua trông thấy. Không biết họ nói gì với nhau mà pha chút ấp e, ngượng ngịu. Gió bạn mai bắt đầu ve vãn những con sóng mới như những đôi tình nhân ngày đầu mới yêu. Mẹ biển cả cau có, không hài lòng một tẹo, sóng chưa đến tuổi mà gió cứ đẩy đưa, chực trào lời mắng thương giận yêu nơi cửa miệng và đôi trai gái thành ra ướt sũng. Thế mà họ vẫn cười, phấn khích hơn cả trước. Anh nâng chị lên, vòng tay cứng cáp của vận động viên điền kinh ép sát vào lồng ngực căng đầy của cô thư ký đang tuổi xuân thì. Đó là một khung hình đẹp, một buổi sớm của những ngày đầu đông mà không ai có thể nhìn ra.
Tình mình không phai
Chị vội gạt đi quá khứ và ném vội vào ngăn kéo bàn khi chồng vừa thức giấc. Đôi mắt lim dim và khuôn miệng ngái ngủ của ông làm chị bật cười lên thành tiếng. Đã mười lăm năm từ ngày hai người nắm tay nhau bước vào lễ đường trong tiếng hò reo chúc tụng của mọi khuôn mặt thần thánh. Ngày ấy người ta yêu nhanh lấy vội, hay kháo nhau về tin đồn thế giới diệt vong và mọi thứ sẽ chấm hết trước khi bắt đầu bước qua năm 2000. Chị không tin vào lời đồn thất thiệt, hơi vô căn cứ và tâm linh ấy cho lắm. Chị lấy chồng để đong đầy khoảng trống. Chồng chị sẽ là vật báu mang lại hạnh phúc như trong cổ tích và thật lòng thì có người phụ nữ nào không mong muốn cuộc đời mình kết thúc có hậu như thế đâu. Ông hơi nhiều tuổi nhưng bản lĩnh, có tài lãnh đạo, làm việc trong ngân hàng quốc tế và tôn thờ chị nhất trần đời. Chị biết mình chẳng thể đòi hỏi bất cứ điều gì tuyệt vời hơn nữa, nhưng lắm lúc vẫn cứ canh cánh bất an vô hạn. Trong mắt chị, ông là hiện tại, là hôm nay và sẽ là mãi mãi của tương lai trọn kiếp kia nữa. Chị bước nhẹ đến bến giường và choàng tay ôm vào cái thân hình vạm vỡ ấy, chị cảm nhận được hơi ấm từ người anh, và chị thấy hạnh phúc với phút giây này.
– Mình sẽ yêu nhau đến khi nào anh nhỉ?
– Khi hoa hồng màu xanh, hạt mưa bị vỡ, hơi thở lìa trần, bằng không, em đừng hòng trốn thoát.
Chị mở mắt, miệng há hốc và mồ hôi thì lấm tấm hai bên xương gò má. Chồng chị quá mệt sau hàng giờ thăng hoa luyến ái, thế giới của ông bây giờ chỉ còn lại giấc ngủ vùi vô hạn và không có chị trong đó. Chị thấy khát nước sau cơn mộng mị, đầu óc trống rỗng như vừa mới bị hút sạch, vứt vào sọt rác, nhanh chóng được đội ngũ công nhân vệ sinh ký ức cần mẫn dọn sạch tinh tươm. Chạm chân xuống sàn nhà, chị vén bức màn phủ lấp khung cửa sổ thủy tinh, nhìn ra biển. Trời xanh tận cùng và cát vàng giòn làm băng hoại đi một hoài niệm xa xôi. Khách sạn giờ này im ắng, mọi căn phòng đóng cửa gần hết, cuối năm du khách khát biển đến ghê người. Trên ban công lộng gió, chị thản nhiên nhìn những hình nhân nhảy múa ngoài khơi xa trôi qua kẻ tay. Giấc mơ thuở xưa còn đầy.
– Mình sẽ bên nhau đến suốt đời em nhé?
Chị thất thần vì sự thân quen trong câu hỏi lững lờ. Trong vô thức, xoay người lại, chị ôm chầm lấy anh, khóc lấy khóc để, hối tiếc về những ngày xưa cũ vẹn nguyên, dai dẳng. Nhớ vô tận, hận triền miên, tại sao anh chọn lựa đôi chân mình mà không phải em hay ai khác? Em mãi là con bé ngốc nghếch, làm kẻ phá bĩnh ngáng đường đến với thành công trong mắt anh sao? Những gì chúng ta đáng lẽ phải có là một mảnh trời rộng, một quãng sống bình thường, nhưng ít nhất hạnh phúc không quay lưng. Kẻ nói không bỏ rơi em là anh, kẻ không làm được điều mình nói cũng chính là anh. Cứ tiếp tục làm thế đi, để giờ đây trước mặt là gì?
Xem thêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét