Người yêu chân ngắn có làm sao
Em là một cô nàng chân ngắn mỗi khi đi bên tôi, em phải mang theo đôi giày cả chục phân nhưng đứng cũng chỉ đến vai. Đôi lúc tôi cười, nói trêu
nàng ‘em thế này mà lấy anh nào lùn thì còn hợp, chứ lấy anh nào cao dạng như
anh thì chắc, cả đời phải đi dép cao mất’. Nàng lườm tôi cười một cách ma mãnh,
đầy khó chịu nhưng tôi hiểu nàng chẳng bận lòng tới câu nói đó của tôi, nàng
quen rồi. Em không ngại người ta chế mình chân ngắn hay chê là lùn vì lúc nào em cũng đi đôi dép cao ngỏng. Vì nàng vốn thấp thật,
chưa tới mét 50. Vậy mà điều đó chẳng làm nàng mất tự nhiên khi đi bên cạnh một
gã cao kều giống như tôi. Ngày mới gặp nàng, tôi ấn tượng bởi chiều cao ‘khủng’
với đôi dép hai đế dày cộp ấy. Tôi cứ nhìn mãi vào khuôn mặt xinh xắn kia và thầm
nghĩ, giá như ông trời cho nàng chiều cao cân đối thì nàng đã là một người con
gái hoàn hảo trong mắt người khác. Chỉ trừ đôi chân ngắn thì khó mà tìm được điểm
nào đáng chê ở nàng, từ khuôn mặt đến cách ăn nói. Em nói chuyện một cách nhẹ nhàng khiến cho thẳng con trai nào cũng phải nhớ đến, dù người ta có chế em lùn thì cũng nhớ đến cái nụ cười duyên và cách nói chuyện vô tư ấy.
Dù chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng nàng không ngần ngại giới thiệu mình chỉ cao 1m50. Lúc
đó, chúng tôi cho rằng, câu nói đó rất vui và phá lên cười với nhau, nàng cũng
cười như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Không biết trong lòng nàng có buồn trước
những nụ cười khả ố đầy sự kì thị của chúng tôi không. Là đàn ông nhưng tôi thường
tự hào lắm lắm vì đứng bên cạnh nàng, tôi càng cảm thấy mình cao hơn. Chúng bạn
biệt danh cho tôi là ‘siêu mẫu’. Vì tôi có chiều cao lý tưởng và khuôn mặt khá
ưa nhìn. Họ thường đùa tôi là, ‘sao ông không đi thi người mẫu Việt đi, bây giờ
người như ông hơi bị hiếm đấy nhé, có khi lại được lọt top’. Tôi chỉ cười ngượng,
vì đó là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Có chăng tôi chỉ nghĩ, sẽ kiếm cho
mình một cô người yêu lý tưởng, lý tưởng ở chiều cao và nhan sắc. Vì tôi thấy
mình xứng đáng được như vậy với thân hình và khuôn mặt này. Tôi ra sức kiếm người yêu và hẹn hò với những cô nàng chân dài, xinh xắn. Mỗi lần hẹn hò với họ lại khiến tôi có một cảm giác vô cùng lạ. Tôi cũng từng yêu vài ba cô như
thế, nhưng lạ thay, tôi chưa tìm được niềm vui thục sự khi ở bên cạnh họ. Và vô
tình, tôi đã so sánh họ với nàng. Chẳng hiểu có phải tôi bị tính cách hồn
nhiên, sự trong sáng của nàng ám ảnh hay không mà mỗi lần gặp ai đó, tôi đều
nghĩ, giá như trước mặt tôi đây là nàng nhưng với chiều cao lý tưởng này thì tốt
biết bao. Tôi vẫn ích kỉ, vẫn nghĩ mình phải yêu thật nhiều các cô nàng xinh đẹp
chân dài rồi mới nghĩ tới nàng. Vì tôi hiểu, nàng có chút thích tôi. Nhưng
chính tôi lại bị gục ngã trước hình ảnh người con gái hồn nhiên, yêu đời ấy. Tôi
thích mê ánh mắt ấy, nụ cười ấy, thật sự cuốn hút và làm tôi nhớ mãi không
quên. Tôi tự kiêu để mặc nàng thích tôi, có cảm tình với tôi, còn tôi thích cái cảm giác được các cô gái vây quanh mình. Tôi chờ đợi để nàng đến tỏ tình với tôi.
Nhưng rồi tôi nhận ra, mình đã thua khi tôi càng không quan
tâm thì nàng cũng chẳng đoái hoài. Có thể nàng thích tôi thật nhưng nàng không
muốn mình bám theo tôi, không muốn hạ thấp giá trị của mình. Hoặc vì nàng nghĩ,
tôi không thích nàng, nên nàng chẳng dám ‘với cao’. Tôi buồn khi mỗi ngày không
gặp nàng. Tôi lại nhớ nụ cười ấy da diết. Tôi yêu nàng mất rồi… Tôi chủ động hẹn hò với em và càng ngày tình cảm với em trong tôi càng làm tôi nhớ em da diết và tôi chẳng cần hẹn hò với ai nữa ngoài em. Tôi yêu nàng tha
thiết từ lúc nào không hay. Bạn tôi bao sao ông lại yêu cái đứa lùn tí thế kia, ông đẹp trai vậy thiếu gì gái xinh vây quanh mà phải yêu cái đứa này. Nếu là ngày trước khi nghe được câu nói ấy,
tôi sẽ lập tức suy nghĩ lại và cảm thấy chán nản vì người yêu của mình. Nhưng
bây giờ tôi đã khác. Tôi đã suy nghĩ quá nhiều trước khi quyết định chọn nàng.
Và tôi cũng trải qua những ngày tháng nhớ nhung nàng. Càng ở xa tôi lại càng thấy yêu em, cho dù có ai nói thế nào đi nữa thì tôi vẫn quyết định yêu em. Nếu suy cho kỹ thì em chỉ có một nhược điểm là lùn chứ không có điểm gì để chê nữa cả, vậy tại sao tôi không yêu. Tôi thật may mắn khi được nàng yêu vì khi yêu nhau rồi tôi mới
biết, nàng là một cô gái cực kì chu đáo, đảm đang và cực kì biết điều.
Tạo hóa đã tạo ra con người và mỗi người trong chúng ta đều có những ưu điểm và nhược điểm của mình. Yêu nàng chân ngắn, tôi chẳng ngại nữa. Và dù
nàng có đứng đến vai tôi thì đó cũng là điều hạnh phúc của tôi. Bây giờ những đứa bạn của tôi không còn bàn tán về chiều cao của em nữa bởi họ đã nhận ra những điều mà em mang đến cho tôi ăn đứa những cô nàng chân dài khác. Tôi
càng trân trọng và tự hào vì nàng hơn. Chân ngắn thì đã sao, đứng đến vai tôi
thì đã sao. Tôi yêu nàng, chỉ nàng mà thôi, cô nàng chân ngắn của tôi ơi! Yêu
nhau đến trọn đời, em nhé! Và anh cũng xin thổ lộ một điều rằng, đi bên cạnh
anh, em cũng chẳng cần phải dép cao dầy cộp nữa. Cứ bình thường đi nhé. Vì anh
đã trót yêu em mất rồi!
______________________________________________________
Xem thêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét