Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

Nỗi buồn và nước mắt

Cuộc sống đưa người ta đến với nhau rồi cũng chính cuộc sống đẩy người ta rời khỏi nhau. Em chẳng thể trách ai, càng không thể trách cho những yêu thương chẳng còn đong đầy. Em mỉm cười với nó. Mỉm cười khi nghĩ rằng mình nên bước đi và bắt đầu lại mọi thứ. Bắt đầu những tháng ngày làm người lớn chứ không phải là một con nhóc trong vòng tay anh.

Em sẽ bắt đầu với một niềm tin đang được nuôi dưỡng từng ngày. Niềm tin ấy khiến em không còn cảm giác đơn độc.

Nỗi buồn và nước mắt

Chia tay anh, em không khóc, đơn giản chỉ là chấp nhận 1 sự việc 1 cách dễ dàng như 1 sự thật hiển nhiên, 1 điều mà sớm muộn gì nó cũng xảy ra, 1 điều em chẳng mong chờ, nhưng chẳng thể nào tránh khỏi.

Em đón nhận điều đó thật hờ hừng, thế nhưng em lại không nhận ra rằng, từ trong sâu thẳm con người em, mọi thứ đang phản kháng lại cái điều mà em không mong muốn ấy, một cách vô thức. Em cứ tưởng mình mạnh mẽ, em vẫn cứ tưởng rằng mình sẽ dễ dàng đi qua nó. Em nhầm.

Những lúc một mình, thỉnh thoảng em vẫn giật mình nhớ tới anh, và lại chợt nhận ra rằng, từ giờ, em chẳng còn được coi anh là người yêu nữa. Em buồn.

Em không chắc là em còn tình cảm với anh, những gì còn sót lại, chỉ đơn giản là chút vấn vương thôi. Cảm giác tiếc nuối. Người ta thường thấy tiếc bởi những gì mình chẳng thể có được, em cũng chẳng nằm ngoài quy luật ấy.

Yêu anh, nhưng em  lại chẳng thể yêu anh được mãi mãi. Yêu anh, nhưng lúc nào cũng lo sợ bị anh bỏ rơi. Yêu anh, nhưng lại không đủ niềm tin để có thể vứt bỏ được những nghi ngờ của bản thân, không đủ bản lĩnh để bỏ ngoài tai những điều mọi người nói.

Buổi tối khi em nhắn tin cho anh, có lẽ là do em không kiểm soát nổi cảm xúc của mình, em khóc, nhưng lại chẳng thể hiểu nổi vì sao mình khóc, và  mình đang khóc vì điều gì cơ chứ. Chỉ có cảm giác vỡ vụn, và lo sợ không biết sẽ phải bắt đầu lại như thế nào cả.

Gặp lại anh, anh hỏi em "Khi nào thì em hết buồn?"

Thực sự thì em không hiểu nổi suy nghĩ của anh đấy. Sao anh lại hỏi một người mà anh vừa mới chia tay câu hỏi cực kỳ ngớ ngẩn ấy nhỉ? Khi  nào em hết yêu anh, hoặc em yêu người khác rồi thì có lẽ là em sẽ hết buồn. Thật đấy.

Hình như em buồn không phải vì chia tay anh, mà chỉ đơn giản là em buồn vì không biết yêu lại từ đầu sẽ khó khăn như nào mà thôi.

Bây giờ gặp lại anh, em không còn cảm giác gì nữa rồi, em thấy mọi thứ nhẹ nhàng lắm, cứ như là thời gian đầu khi chúng ta mới quen nhau vậy.

Đôi lúc, em thấy anh cực kỳ khó hiểu, nhưng chính sự khó hiểu ấy, làm em nhận ra rằng, chúng ta dừng lại là đúng lúc, trước khi mọi thứ trở nên quá muộn màng.


















Xem thêm 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét