Tôi cô đơn khi tôi bắt đầu lớn bởi một lẽ đơn giản, trẻ con thì không cần bạn gái. Bạn gái trong định nghĩa của tôi là cô gái mà tôi có thể nhanh chóng nhận ra giữa tấp nập người lại qua, là người con gái mà tôi thấy như duy nhất trên đời. Tôi không nghĩ "bạn gái" là những lời à ơi giăng mắc đầy lối đời. Vì thế tôi khó tìm thấy người mình muốn. Thế là, càng lớn tôi càng thấm nỗi cô đơn thật sâu...
Nỗi cô đơn trong mỗi con người
Tôi cô đơn trên nẻo về đông người. Khi ta lớn, càng lạc vào những nơi đông người ta lại càng cô đơn. Tôi sợ hãi mỗi khi đi trên xe bus, đi dọc cầu thang trường , lang thang nơi công viên hoặc lúc chầm chậm đi bộ trên đường chiều. Bởi những khi đó, cái thế giới đông người và nhiều tình tứ kia sẽ thả vào đôi mắt tôi một, hai cặp nhân tình. Để tôi vu vơ nghĩ ngợi, để nỗi cô đơn tột cùng lại vây kín tâm can....
"Lẻ loi là đứng giữa chốn đông người
Cô đơn là chìm trong muôn tình cảm
Khi tâm trí nứt nẻ như mảnh đồng khô ngày hạn
Tiếng sẻ gọi nhau cũng là nỗi cô đơn."
Sẽ có lúc bạn nhận ra niềm cô đơn của người lớn. Bạn nhận ra những lạ kì của sự thật: rằng con người ta không cô đơn khi chỉ có một mình mà chỉ cô đơn khi nhận ra mình khác biết. Lúc nhận ra mình khác biệt, ta như dạt vào một thế giới biệt lập. Mà sự khác biệt có thể có hai loại, một là khác biệt với mọi người, hai là khác biệt với những gì trong tâm can của mình, có nghĩa là khác biệt với chính mình!
Người lớn cô đơn thường rơi vào nỗi khác biệt thứ hai. Họ thấy họ đang sống khác biệt với những gì mà mình mong. Họ muốn có người yêu. Họ thấy chạnh lòng trước những đôi lứa đang hạnh phúc. Rồi họ lại thấy mình lẻ loi.
Sẽ có lúc bạn cô đơn như một người lớn nhận ra mình thiếu vắng. Sẽ có khi, bạn nhận thấy sự hiện diện của niềm lẻ loi, cô đơn kì lạ kia: lẻ loi giữa chốn đông người và cô đơn giữa muôn vàn tình cảm. Bạn bảo rằng khi cảnh vui thì người sẽ vui theo ư. Không phải đâu, khi người lớn cô đơn, tâm hồn họ nứt nẻ như cánh đồng hạn. Lúc ấy, ngay cả tiếng sẻ gọi bầy cũng chẳng thể làm cánh đồng vui tươi lên được. Kể cả những giọt mưa vôi cũng không khỏa lấp được cái buồn đã hóa nứt nẻ trái tim những người lớn.
"Người lớn cô đơn, người lớn tự giận hờn
Tự yêu, tự thương trong muôn vàn dang dở
Giữa đường chiều chợt nhận ra tôi lỡ
Hóa thân mình thành người lớn cô đơn......"
Người lớn cô đơn thường tự mình trong bao suy nghĩ. Họ cần yêu đã lâu mà trái tim vì một lý do nào đó lại chẳng thể hoặc chẳng dám yêu ai. Mà khi tự mình yêu, người ta sẽ dang dở mãi. Cuộc tình trọn vẹn của riêng một người thì vẫn cứ là một cuộc tình dang dở.
Dang dở như tôi bây giờ..
Dang dở như một người lớn đang một mình lang thang giữa muôn cuộc tình rải trên đường chiều...
Xem thêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét