Tháng ba. Hoa gạo
như những ngọn đèn thắp rực cả thung lũng. Từ trên núi cao nhìn xuống thấy
chúng đứng tựa vào nhau hệt như một trái tim lớn, hừng hực và mãnh liệt. Sau một
đêm, những xác hoa rải thẫm đỏ một góc vườn. Để sớm mai trở dậy, cầm chổi quét
lá rớt, bà biết rằng lại đi qua một mùa xuân. Và khi ấy, như mọi năm, chị sẽ trở
về.
Chị về vào lúc
ngang chiều. Nắng xiên quá tàn lá đậu tràn xuống tóc, xuống vai chị. Từ xa bà
đã nhận ra chị. Bà đứng bên gốc cây gạo, bà đợi. Rồi bà cầm lấy chiếc túi xách
từ tay chị than: "Nắng nôi quá! Mà đường xa quá là xa".
Chị im lặng bước
theo bà vào nhà. Mọi thứ vẫn như xưa với mùi ẩm mốc quen thuộc và tiếng mọt
nghiến âm u. Chỉ những đồ đạc mãi già nua đi theo màu tóc bà. Bà dọn lại bàn thờ,
thắp thêm hai nén nhang. Từ trên cao, anh nhìn xuống chị bao dung và hiền từ.
Bà lầm rầm khấn vái, những vòng hương toả tròn trên đầu. Rồi quay qua phía chị,
bà bảo: "Thôi ra đây mẹ lấy nước cho mà uống. Sao mà lại nắng đến thế chứ,
mới chớm mùa kia mà".
Bà lật đật kéo
chiếc quạt điện đầy bụi trong góc nhà, những đoạn dây bị chuột cắn nham nhở.
"Thôi chết, đành phải đợi thằng Nguyễn. Cái con chuột quỷ quyệt cái gì
cũng nhai được. Mặc xác nó, ra đây mẹ quạt cho. Quạt mo cũng mát cả mấy ngàn
năm rồi đấy chứ". Chị ngoan ngoãn ra ngồi bên bậu cửa. Trời trong và xanh
ngắt. Phía xa kia là các nương chè đang kỳ thu hoạch nhấp nhô những bóng nón trắng
nghiêng dài. Bà quạt mạnh, vô tình chạm phải vết thương nơi cánh tay chị.
"Nhà Vĩnh làm sao thế này?'- tiếng bà thảng thốt như tiếng chuông rơi. Chị
ngồi lặng im, nước mắt rớt ướt vai áo bà. Lần nào về chị cũng thấy mà mặc tấm
áo này, chẳng biết áo bạc vì mồ hôi, vì nắng hay vì mưa.
- Mẹ đã bảo mình
dẫu gì cũng thân đàn bà con gái mải miết với công việc săn đuổi, chẳng hợp tí
nào. Có chuyện gì chị cứ kể mẹ nghe.
Chuyện của chị
thì dài và buồn lắm, chị chẳng muốn bà chất thêm lo lắng trong mình. Chị lại
nhìn bà, khuôn mặt già nua đến nỗi chẳng thể già hơn. Đi quá nửa đời người, nếm
đủ mùi cơ cực rồi mà mỗi khi trở lại chốn này chị vẫn thấy mình như trẻ dại. Mọi
sự bon chen, bươn chải đã ở quá xa nơi này. Chị đi miết, rồi mỗi năm đôi lần về
chớp nhoáng, khi bà chưa kịp quen sự hiện diện của chị trong nhà thì chị đã lại
ra đi. Vậy mà bà vẫn ra vào với ngôi nhà quá rộng để đợi chị về. Chị tự hỏi
mình không biết bà lấy đâu sức lực để miết mải chờ đợi từ giữa xuân thì cho tới
khi mắt mờ, chân chậm. Ký ức bà hằn sâu những cuộc ra đi biền biệt và những
chuyến trở về chớp nhoáng, vội vàng. Mỗi năm bà làm hai lần giỗ, lau lại hai
khung ảnh đã ố vàng trên bàn thờ. Tuần tự tháng. Tuần tự ngày. Tuần tự.
Thông tin tham khảo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét