Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

Nỗi cô đơn chiều hè

Năng chiều khẽ buông và lùa vào ô cửa sổ nơi góc bàn học. Bỗng có tiếng hát nghêu ngao từ đâu đó vọng tới là Hoàng tỉnh giấc. Đó là Trinh. 

Hoàng là sinh viên khoa Văn năm Ba, cậu thường thức đêm, thức vào giờ đi học, thức khi bạn rủ đi chơi, thức khi có hứng viết và ngủ bất cứ khi nào có thể. Cậu tỉnh giấc. Trinhg ít khi hát những một khi đã hát thì cả xóm đều nhận ra, nó hát không hay những có cái chất giọng đặc biệt. Giọng Trinh khàn khàn mà vang vang. Người thì bé mà miệng thì như cái loa. Hoàng mở cửa sổ cho anh nắng dịu dàng ùa vào phòng. Cậu bám thanh cửa, vu vơ mà cười. Cái Trinh vẫn hát, bên ngoài tiếng mấy anh em trong xóm vừa đi đá bóng về ồn ào nói chuyện, tiếng những con chim Cu nhà cô chủ trọ gù nhau. Hoàng lặng nghe những âm thanh cuộc sống dịu dàng chảy vào căn phòng theo màu nắng nhạt.

Hoàng tủm tỉm cười, cậu nghĩ về con bé Trinh. Cậu thấy con bé cùng xóm ấy hiền khô và điệu điệu. Dĩ nhiên đó mới chỉ là cảm nhận thôi, vì cậu cũng chỉ mới đến xóm, còn Trinh nó đã ở đây hai năm rồi.Hoàng cũng là sinh viên năm ba như Trinh. Nhưng cậu mới chỉ đi học được một kì. Hoàng học xong kì đầu thì xin nghỉ vì nhiều lý do, nhưng rồi cái duyên cái số lại không cho Hoàng nghỉ học. Cậu quay lại trường, tiếp tục cái mong ước dở dang đã đôi lần lỡ nhịp: mong ước cầm bút.


Cái xóm trọ Hoàng mới chuyển đến thật lắm nhộn nhịp, thứ nhộn nhịp của cuộc sống sinh viên. Hoặc cũng có thể, Hoàng đã sống quá lâu trong sự lẻ loi và cô quạnh nên mới thấy nhịp sống mới sao vui vẻ quá. Có thể lắm, khi ở lâu trong cô đơn và lẻ loi rồi bất chợt chẳng cô đơn nữa, người ta dễ cảm thấy cuộc đời tươi vui đến lạ. Hoàng vươn vai nhìn nắng chiều hiền dịu rải đầy sân, vẳng từ góc cầu thang là tiếng con Cappi, chú chó của cậu bạn dãy nhà trên. Cậu đang hếch cái mõm lên ra điệu rủ rê cho Hoàng vào một cuộc chơi đùa. Cái con chó đến là nghịch. Nó be bé, dễ thương mà nghịch. Con Cappi làm Hoàng nhớ tới con chó Sói trắng muốt cậu đôi lân gặp trên đường phố Hà Nội, con Sói trắng hay vắt vẻo trên chiếc xe Ga vững chắc, hai chân trước nó đặt lên tay xe, ngồi sau con Sói trắng là một chàng thanh niên ngổ ngáo. Thoáng nhớ tới con chó ấy, Hoàng lại nhớ Hà Nội.

Nhớ tới Hà Nội, Hoàng lại nhớ tháng ngày của lạc lõng và đơn côi. Lạc lõng giữa những người chẳng cùng cách nghĩ, chẳng cùng thú vui. Ngày ấy, Hoàng ra Hà Nội làm phụ bếp, ăn tập thể, ở tập thể.
Cậu sinh viên vừa thôi học, mới rời ghế nhà trường được đặt vào sống trong thế giới của những người lao động tha hương. Những người cùng làm với Hoàng từ xứ đến và phần nhiều là đi ra ngoài kiếm sống từ nhỏ. Lắm người sống tình cảm những cũng nhiều người thích soi mói. Đôi khi, Hoàng thấy ở họ tính khí phóng khoáng tới bạt mạng của những tâm hồn tự do mà lớn.


Hà Nội là những tháng ngày Hoàng sống giữa một thế giới xa lạ. Cậu lạc lõng giữa trời đêm, lạc lõng giữa khói thuốc nơi căn phòng nhỏ, những cuộc vui, và những nợ nần triền miên của anh em xung quanh. Trong công việc, Hoàng không tìm thấy đam mê và luôn kém cỏi. Trong cuộc sống, Hoàng không tìm được sự đồng điệu nơi những thú vui bản năng kia. Dưới trời Hà Nội, cậu nhóc là một kẻ buồn tủi và cô đơn. Buồn tủi và cô đơn trong từng cuộc gọi điện từ gia đình, trong từng sự tìm kiếm tình thân, trong từng cái khép mình để không tan vào thế giới mà cậu vẫn không thích, thế giới của những bản năng. Cuộc sống Hoàng cứ trôi chầm chậm theo từng bước cậu lang thang giữa trời đêm Hà Nội, trôi giữa cái giá lạnh nghiêng nghiêng trên vai Hoàng.













Tham khảo 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét