Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

Phận phù du

Con người ai cũng có số, có phận nhưng không phải ai cũng chấp nhận với cái số phận ấy, mà điều quan trọng là họ có dám vượt lên số phận để làm điều mình muốn không. 

Phận phù du

Ở cái xứ này, người ta ăn bữa sáng lo bữa trưa, ai cũng bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà chưa ai để con cái mình chịu thiệt thòi với bạn bè. Tôi về đây một ngày cuối tháng chín, mưa thối đất đen trời, từ bến xe đi ghe về xóm nhỏ im lìm trong màu nước phèn loang loáng một mùi nồng đặc trưng. Bây giờ là tám giờ tối, mọi người sau một ngày mệt nhọc đã an giấc rồi sáng mai lại lao đầu vào mưu sinh. Tôi ngồi trong mùng, dưới ánh điện bóng đèn tròn vàng mờ mờ, mùi trầu tỏa ra từ miệng cô Hai khiến tôi lờ mờ đôi mắt vì nồng. Cô Hai quay sang nói chuyện với chị Sáu:
- Mày biết con Đào nhà bà Tư Công chứ? Con nhỏ cùng thời với mày đó?
- Dạ biết, sao má?
- Nó lại bán con nó lấy tiền nuôi thân nữa rồi.
Tôi trở người xoay mặt sang nhìn cô Hai, hỏi nhỏ:
- Ủa, bán con là sao hả cô Hai?

- Con nhỏ đó cả tá chồng, không thằng nào nên hồn, giờ đang cặp với thằng Tý xóm dưới, thằng đó hả, mèn ơi, say sỉn tối ngày, sáng bảnh mắt ra đã nghe mùi rượu rồi, làm ăn gì được. Đẻ được đứa con nào là xách bán đứa đó. Thiệt tội mấy đứa nhỏ.
- Bán cho ai, hả Hai?
- Tao cũng không rành. Nghe đâu trên Sài Gòn có mấy bà mấy ông không có con, mua về nuôi.
- Về nuôi hả Hai? Mà cái bà Đào đó có biết bán cho ai làm gì ở đâu không?
- Mèn ơi, nó chủ yếu là lấy tiền chứ để tâm ba cái đó mần gì. Con nó bán đi như bán con bò con chó, lúc có bầu là có người mang sữa mang bánh cho ăn rồi đẻ ra người ta chồng tiền cái rụp, xách mấy đứa nhỏ đi một nước, có thấy ai nói gì tới nữa đâu.
Tôi chép miệng, ngoài bờ kinh nước dâng lên loang loáng màu trăng, muỗi bắt đầu vo ve bên màn và chị Sáu gói cái tranh thêu lại, để sang bên bàn, tôi còn nghe mùi trầu nồng đâu đó, khiến đôi mắt tôi sụp lại bao giờ không hay.
Hôm nay là ngày thứ ba tôi về quê, sáng sớm, chị Sáu gọi khẽ tôi dậy cùng chị đi chợ sáng, chị nói đi một mình chèo ghe buồn không biết nói chuyện với ai. Ở trên Sài Gòn, mỗi lần có dịp ngủ là tôi lại ngủ đến trưa xong cuống cuồng đi học, nên tôi cựa qua cựa lại mấy hồi, thấy chị Sáu giục quài nên đành ngồi dậy đánh răng. Lúc ấy chỉ mới hơn bốn giờ sáng một chút, mà ở ngoài đường người ta vác cuốc vác cày, gò mên cơm đi như xem hội. Tôi ngạc nhiên, chị Sáu cười:
- Có gì đâu cưng, ở đây người ta dậy đi làm kiếm miếng ăn, làm càng sớm được nhiều việc càng tốt.
Tôi gật gù không trả lời chị vì trong miệng ngậm cái bàn chải. Xong xuôi, hai chị em xuôi dòng sông lớn đi chợ nổi. Ở đây, có những người sống trên ghe, rồi chết trên sông, mặc thân mình như lục bình trôi lênh bênh. Chợ sáng đông đúc những bà, những cô đi chợ sớm. Ở Sài Gòn, đến tận mười giờ sáng còn chợ, ở đây, chỉ nhớm sang bảy giờ đã không còn bóng ai đi mua đồ. Hai chị em tôi mua rất nhiều đồ ăn vì hôm nay nhà có khách. Nói khách thật xa, nói gần lại là nhà chồng sửa soạn cưới của chị Sáu. Chị Sáu kéo tay tôi, khiến tôi giật mình đánh rơi bọc hành phi xuống đất:
- Nè nè, cái người mặc đồ bông đỏ đó cưng thấy hông, đó đó, đứng gần cái sạp hàng bông đó, là bà Đào mà má chị kể đó.
Tôi đưa mắt nhìn. Người đàn bà ấy trạc tuổi chị Sáu tôi, tức chỉ mới hai mươi tư, hai mươi lăm, mặc bộ đồ bộ hình bông đang kẹp cái giỏ bàng vô nách mà lựa qua lựa lại mấy cái bắp cải. Thân hình nhỏ thó, đen đúa, mái tóc xơ xác cột vội không ngay hàng thẳng lối, hàm răng xỉa ra mà đôi mắt tinh lanh vô cùng. Kế bên người đàn bà ấy, là đứa bé khoảng độ ba, bốn tuổi, cởi trần, mặc mỗi cái quần thun mỏng, tóc tai cháy nắng, người ngợm đen thui và đang tỏ vẻ rất buồn ngủ. Tôi hỏi nhỏ chị:
- Chị Sáu, ủa, thằng bé đó là con bả hả? Sao nghe nói bả bán con hết rồi?
- Thằng đó là con bả với chồng trước, hồi bả bỏ nhà người ta đi, bên nội người ta giữ thằng nhỏ lại, rồi bà nội nó mất, ba nó cưới vợ khác, bà nhỏ đẩy nó về với bà Đào này nè.
- Chậc, xem ra thằng nhỏ số khổ, chị hén.
Chị Sáu của tôi đẹp, cái đẹp miền sông nước thùy mị với dáng vóc khỏe khoắn sau chiếc áo bà ba khiến bao nhiêu người con trai tán tỉnh. Chị chèo ghe thật điệu nghệ, xuôi dòng sông về lại nhà. Chúng tôi đi ngang những ngôi nhà lá, ở đó, có người phụ nữ nào đó lam lũ ngồi chồm hổm trước hiên, nheo nhóc đàn con ngồi quanh trong cái buổi sáng khiến lòng tôi thấy nặng trịch như đeo chì.
Vô tình một buổi chiều nọ, người đàn bà tên Đào ấy đi ngang qua nhà tôi thấy chị Sáu đang loay hoay quét sân, cất tiếng nói khiến tôi ngủ ở võng giật thót người vì độ lớn của nó:
- Sáu Mai hả? Nghe đâu sắp lấy chồng phải không?
- Ừ Đào, dạm hỏi rồi chắc chừng hai ba tháng nữa cưới. Dạo này có vẻ phát tướng nhen, vàng đeo đầy tay, làm ăn khá hả?
- Làm ăn gì đâu. Có người vừa xuống hỏi mua thằng Cò, thằng Cò tui nuôi nó ba bốn năm rồi, phải lấy giá khác chớ phải hông Mai, tui ra giá ba chục " chịu" ( triệu), người ta chồng mười lăm " chịu", chừng mười bữa nửa tháng nữa xuống dẫn nó thì chồng hết luôn. Trời thương, thí cho tui cái dễ đẻ.
Chị tôi chỉ cười, cái cười xã giao đầy ghê sợ, tôi nằm trong võng, thấy lòng mình như thắt năm mười cọng dây gì đó, rối tung mà xót xa, người đàn bà ấy đi khuất, hai chị em tôi nhìn nhau, chua chát, đau xót làm sao!
Cái ngày đó là cái ngày mưa lớn khiến nước ở sau hè tràn vô nhà ngập đến tận mắt cá chân, hai chị em tôi ngồi ngoài chòi sát bờ sông rửa mớ chén hồi trưa ăn còn để lại. Chị Sáu tôi sắp lấy chồng, anh người miệt An Giang, có học thức, lại được nhà chồng yêu mến, chị Sáu tôi tốt nghiệp cao đẳng dược, không xin được việc nên về nhà phụ giúp tía má, một tay chăm mấy đứa em. Chúng tôi rửa xong, vào nhà bắt ghế ra hiên ngồi co ro nhìn dòng sông dâng càng cao mà màu trời ảm đạm. Tiếng chiếc ghe máy rồ mạnh chạy qua, tôi thấy một đôi vợ chồng trung niên mặc sang trọng, giữ tay thằng Cò, còn nó lăn ra sàn ghe mà cất tiếng gọi: " Má! Má ơi!" Hai chị em tôi lặng người, chỉ nghe cái tiếng kêu não nề ấy chìm sau tiếng mưa dội xuống lòng sông rào rào. Dù cho nó có kêu đến nát giọng, có kêu đến vỡ cả không khí này ra đi chăng nữa, thì tiếng kêu nó đâu lấp được cái bề thế của kim tiền, cái uy lực của vật chất chứ. Đúng là con người cần có tiền để sống, nhưng con người cần nhất là cái tình, cái nghĩa mà tồn tại,ngay cả con vật còn có tình phụ tử, mẫu tử vậy tại sao con người chúng ta lại có tim, có não tiến hóa hơn nhưng không biết yêu thương? Tôi chép miệng, rồi nhìn màu mưa trắng xóa, tự hỏi liệu thằng Cò, những anh em của nó, rồi những đứa trẻ khác bị bán đi như một món đồ ấy, liệu có thực sự hạnh phúc hay là không?










___________________________________________________
Thông tin tham khảo 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét